Đó là mê muội, là vô tri, là bất thức.Nếu các nhân tố nội tại như sợ hãi, mặc cảm tội lỗi, hay trì trệ chẳng hạn ngăn cản bạn ra tay hành động, chúng sẽ được giải trừ dưới ánh sáng hiện trú hữu thức của bạn.Khoảng hở thời gian giữa cảm nhận và ý nghĩ càng lớn, con người bạn càn sâu sắc hơn; nói khác đi, bạn càng tỉnh thức hơn.Bạn có một danh xưng, một quá khứ, một hoàn cảnh sống và một tương lai.Điều thực sự cần thiết là chấp nhận hoàn toàn khoảnh khắc này.Bạn thậm chí không cần nó phải khác với cách nó đang là.Khi bạn vâng phục cái đang là và nhờ đó mà hiện trú toàn triệt, thì quá khứ sẽ mất đi sức mạnh của nó.Nhưng bao lâu tiêu cực vẫn còn đó, khi ấy bạn hãy cứ lợi dụng nó.Bởi vì bạn bị đồng hóa với sự suy nghĩ, tức là bạn tìm thấy cái tôi của mình từ chính nội dung và hoạt động của tâm trí bạn.Chung sống với một người đã tỏ ngộ thật không dễ dàng gì, hay nói đúng hơn là tự ngã hư ngụy thật dễ dàng thấy nó đang bị đe dọa đến cùng cực.
