Còn lười và nhát, thì chịu.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.Nhưng nó không còn ở đó.Và thế là đời sống lãng phí.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
