Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.