Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.Nhưng chờ đến bao giờ.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
