Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.Những cái tát của cát.Cũng là để thăm dò phản ứng.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
